xem phim ma vinh trinh
Thấy anh gọi liên tục em không nghe, anh nhắn bảo muốn gặp em lần cuối rồi sẽ không bao giờ làm phiền nữa, nếu không gặp anh sẽ đến cơ quan của em không về.Sau một hồi phân vân em đồng ý, dù sao cũng muốn gặp một lần dứt khoát chứ không như vậy anh sẽ càng gọi em. Đây là lần đầu tiên sau gần 2 tuần bọn em không gặp nhau, nhìn thấy anh trông có vẻ tiều tụy đi rất nhiều, gầy hơn, thật xót xa nhưng em cố tỏ thái độ rất bình thường. Em bảo muốn chia tay, anh hãy chăm sóc tốt cho gia đình, đừng làm phiền em, em thấy rất mệt mỏi
phim ma vinh trinh
Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu bởi trong lòng giờ rối như tơ vò. Tôi năm nay 30 tuổi, sau gần chục năm xa nhà học tập và thử sức nơi phồn hoa đô hội, được bố mẹ động viên về nhà làm. Cầm tấm bằng đại học chưa đủ nóng tôi đã đưa mẹ để cất hộ vì tính tôi thích tự do tự tại nên không muốn đi làm nhà nước dù rất nhiều cơ hội. Tôi mở cửa hàng điện thoại tại nhà (hồi học đại học cũng làm ở Hà Nội 5 năm), cuộc đời cũng lắm thăng trầm nhưng đều có gia đình nâng đỡ sau những lần vấp ngã
Thực lòng tôi sợ mẹ buồn nên muốn giấu.Tôi điên lắm nhưng không dám láo với bố, chỉ nhắn tin nói bà ta. Chuyện tưởng đã kết thúc cho đến tối qua, sau khi bà ta sắp xếp cho chồng đi Móng Cái lấy giầy trượt patin và bà ta giả vờ đau chân, băng bó để hai người hò hẹn. Rồi bố trở mặt, nói tôi láo, dám vào nhà của bố tìm kiếm mà không xin phép, đến công an cũng phải có lệnh khám. Bố cãi bay cãi biến làm gì có ai trong nhà mà tôi đối xử với bố như tội phạm. Bố bắt tôi nhận lỗi và phải xin lỗi bố.Mẹ
a
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét